XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Bụi Thạch Mộc


phan 19

 Cúc Nguyệt các ngày xưa đều tối đèn, đêm nay lại đột nhiên sáng lên, xuyên thấu qua cửa sổ có thể thấy rõ bóng dáng một nữ tử đang quanh quẩn qua lại, vì thế Chu Nhược lặng lẽ đến đây, ở ngoài cửa đứng một hồi, mãi đến khi Tiểu Nguyệt nói chuyện, nàng mới đi vào. Nói ra thì Cúc Nguyệt các không tính là lớn, bố trí chỉ có thể nói là lịch sự tao nhã, nhưng Chu Nhược vẫn cảm thấy được chính mình có chút rầu rĩ uất ức, có lẽ vì trên án thư có hai bộ bút mực, có lẽ vì nơi này nơi nơi đều có dấu vết của hai người, chính mình như đang xông vào khoảng trời của Tử Xung cùng Kỷ Tiểu Nguyệt, cảm giác như bản thân nàng chỉ là khách qua đường .
 Ở Cúc Nguyệt các, Chu Nhược thở dài trong lòng, chỉ sợ người ở Cúc Nguyệt các không phải Kỷ Tiểu Nguyệt, mà là Vân Tử Xung. Sắc mặt Chu Nhược có chút khó coi, ngây người hồi lâu cũng không nói chuyện, Tiểu Nguyệt mở miệng nói: "Ngươi không cần phải xen vào ta, ta chỉ tới tìm chút vật cũ, lập tức sẽ đi"
 Nghe được lời của nàng, Chu Nhược lấy lại tinh thần, gật gật đầu xoay người ra ngoài, đến cửa chỗ bình phong chợt dừng bước, thấp giọng nói: "Tuy rằng thực xin lỗi, nhưng ta sẽ cố gắng khiến hắn yêu ta, kiêu ngạo của ta không cho phép ta không chiến mà bại. Ngươi phải cẩn thận, dù sao trước tình yêu chúng ta còn có tình bạn, kỳ thật ta cũng không phải ngây thơ như vậy, ta không giống Minh Tuệ "
 Tiểu Nguyệt nở nụ cười nói: "Đây mới là ngươi, quận chúa phương Bắc kiêu ngạo, hi vọng ngươi có thể đạt thành mong muốn. Nói đến tình yêu tình bạn, những thứ này đối với ta cũng không trọng yếu. Ngươi yên tâm, những thứ ngươi cực kỳ muốn, hao phí hết tâm tư để đạt được, ở trong lòng ta, thật ra chỉ như mây trôi mà thôi"
 Chu Nhược xoay người lại, thâm sâu nhìn Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái nói: "Ngươi đang khoe khoang sao, hi vọng ngươi có thể tiếp tục cười như vậy, đối thủ quá yếu cũng không có ý nghĩa, không phải ư?"
 Dứt lời lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu đi xuống lầu, Tiểu Nguyệt không khỏi lắc đầu cười yếu ớt, trong lòng Chu Nhược vẫn còn khờ dại, người âm hiểm giả dối chân chính, sao có thể để đối phương biết được chứ, lúc lơ đãng liền đem kẻ thù diệt tr. Ngoài cửa sổ ánh trăng có chút mông lung, tựa như để nhắc nhở Tiểu Nguyệt đêm đã khuya, trong viện thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng côn trùng kêu vang, làm cho bóng đêm yên tĩnh thêm một loại sắc thái khác .
 Tiểu Nguyệt đi đến sau án thư, cầm lấy bút bắt đầu viết thư để lại cho Vân Tử Xung:
 “Tử Xung, đây là lần đầu tiên ta viết thư và có lẽ cũng là lần cuối cùng. Nói thật, ta không có thói quen nói vòng vo, đành dùng ngôn ngữ giải thích trực tiếp cho ngươi hiểu, như vậy xem ra, cái danh tài nữ này của ta cũng chỉ có tiếng không có miếng (chỗ này em thấy thay bằng “cũng chỉ hữu danh vô thực ” hay hơn, mà ko biết mn có hiểu ko:S) mà thôi. Khi viết phong thư này, thật ra, trong lòng ta rất bình tĩnh, tựa như tu luyện đến một cảnh giới nhất định. Từ khi sư phó tới tìm ta, ta đã biết, nói thật, ta không trách ngươi, cũng không hận ngươi, ngươi có kiên trì cùng bất đắc dĩ của ngươi, nhưng giống ngươi, ta cũng có kiêu ngạo và giới hạn của ta, những thứ này ta hiểu rõ, dù sao chúng ta trong lúc đó là bất đồng như thế.
 Đối với ngươi mà nói, vị trí chánh phi cho ta đã là cực hạn, ta cũng cảm tạ ngươi nâng đỡ, nhưng lúc này ta không thể không nói, cho dù chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi vẫn không hiểu ta. Ngay từ đầu ngươi luôn nhìn ta với ánh mắt lo lắng, ẩn ý trong mắt ngươi sao ta lại không biết, nhưng vào lúc đấy ta cũng biết, giữa chúng ta không có khả năng. Dù sao, thế giới của người và thế giới của ta, cho dù tiếp xúc ngắn ngủi cũng không thể dung hợp, ngươi có thứ ngươi phải giữ gìn, mà ta có cái gì, chỉ là bản tính kiêu ngạo mà thôi.
 Tình yêu đối với ngươi ta mà nói, vốn là thứ xa xỉ. Có nhớ rõ câu chuyện cô bé lọ lem ta đã từng kể ngươi nghe không, cho dù ngươi là hoàng tử, ta cũng không muốn làm cô bé lọ lem phụ thuộc vào ngươi. Thứ ta muốn ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu, đây là bi kịch lớn nhất của ta và ngươi. Viết đến đây, đêm đã khuya, thư cũng nên kết thúc, mà câu chuyện của chúng ta cũng nên kết thúc rồi. Thật xin lỗi không thể như ngươi mong muốn, nhưng mong ngươi giữ cho ta chút kiêu ngạo, xin đừng tìm ta. Ta đeo gùi thuốc đi chu du, có thể lên núi hái thuốc, có thể đặt chân đến một tòa thành không đáng để mắt, mở hiệu thuốc nhỏ ung dung mà sống, cũng có thể tìm một chốn bồng lai tiên cảnh cách biệt với nhân thế, dựng túp lều tranh đủ để che gió tránh mưa, điềm nhiên ẩn cư.
 Nếu tương lai chúng ta đều thoải mái, có lẽ ta sẽ trở về, khi đó chỉ sợ ngươi đã là bậc thiên hạ chí tôn, nhìn xuống chúng sinh. Nếu khi đó ngươi còn nhớ rõ ta, hơn nữa nể mặt ta, như thế hãy để chúng ta có thể ngồi xuống cùng nâng cốc trò chuyện. Lúc này ngoài cửa sổ ánh trăng đã khuất, cám ơn ngươi bảy năm qua cẩn thận che chở, thư không thể nào nói hết. Ta sẽ ở phương xa chúc ngươi vạn sự như ý, phu thê hoà thuận. Sau cùng để lại một đoạn thơ mà ta từng xem được vài hôm trước, không có ý gì khác, chỉ cảm thấy rất hợp với hoàn cảnh lúc này.
 Nâng chén gửi gió đông,
 Thả bước ung dung.
 Bờ đê liễu biếc nối Lạc Dương,
 Chính chốn năm xưa từng tay nắm,
 Dạo khắp một vùng.
 Nỗi ly hợp vội vàng,
 Hận chẳng nguôi lòng.
 Năm nay hoa thắm, sắc thêm hồng,
 Chỉ tiếc năm sau hoa lại đẹp,
 Biết với ai cùng.
 Trâm gỗ này cho dù thô, nhưng lại tự tay Thái tử làm, cũng giống như so với những trâm cài quý giá khác càng có giá trị hơn, xin chuyển cho người có duyên. Tiểu Nguyệt chấp bút dưới ánh đèn.”
 Viết xong Tiểu Nguyệt lại lần nữa nhìn một lần, mới bỏ vào phong thư đã chuẩn bị tốt, với tay lấy trâm gỗ trên đầu chậm rãi rút ra, tóc đen tuyền nháy mắt chảy xuống. Tiểu Nguyệt đem trâm gỗ đặt trên phong thư, đem tóc buộc đơn giản lại, đứng dậy rời khỏi Cúc Nguyệt các, theo cửa hông ra khỏi phủ Thế tử. Tiểu Nguyệt xoay người nhìn lại, vẫn còn nhìn thấy ngọn đèn dầu ấm áp ở Cúc Nguyệt các, nàng cúi đầu thở dài nói:
 "Lần này, Tử Xung chúng ta thật sự chào tạm biệt, không, phải nói là không bao giờ gặp lại nữa.”
 (tạm biệt = 再见 còn có nghĩa là hẹn gặp lại)
 Hôm sau, đội ngũ đưa dâu của công chúa xuất phát, đoàn đưa dâu cực kì phô trương, do Vân Tử Xung tự mình đỡ Minh Tuệ chậm rãi đi, cờ màu cùng đồ cưới trải dài tận mười dặm ngoài thành , liếc mắt một cái tựa như không giới hạn. Công chúa xuất giá quả nhiên không giống, tựa như trong sách nói, có thể nói là mười dặm điểm sắc đỏ. Tiểu Nguyệt lấy thân phận đưa dâu theo Tư Mã Minh Tuệ, hiện tại đang ở ngoài xe hoa , Vân Tử Xung đỡ Tư Mã Minh Tuệ dọc theo thảm đỏ đến gần, hai bên là thị vệ, đủ loại quan lại cùng dân chúng vây xem chuyện vui.
 Trên thảm đỏ Vân Tử Xung một thân bào phục Thái tử vàng óng, kim quan cùng hoàng bào vô cùng tôn quý, toàn thân một cổ thanh đạm bức người, tựa như được loại khí thế trên vạn người tôn quý này bao phủ. Một thân vương giả khiến nơi hắn đi qua, tất cả mọi người không dám ngẩng đầu nhìn thẳng. Tiểu Nguyệt còn nhớ rõ, trước kia chính mình từng thấy hắn rất hợp làm thầy thuốc, nay xem ra mình sai rồi, hắn càng thích hợp làm một vương giả cao cao tại thượng liếc nhìn thiên hạ hơn. Đến nơi, sau một phen nghi thức, Vân Tử Xung tự mình đỡ Tư Mã Minh Tuệ lên kiệu cưới, đang xoay người định đỡ Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt theo phản xạ tránh ra, chính mình nhanh nhẹn lên xe.
 Vân Tử Xung sửng sốt, đôi mắt nghi hoặc nhìn Tiểu Nguyệt ngồi ngay ngắn ở trên xe, không biết có phải hắn ảo giác hay không, hôm nay tiểu nha đầu có gì khác trước, nàng tựa như ngày đầu tiên gặp mặt, lạnh nhạt mà an tĩnh. Đôi mắt Vân Tử Xung chớp lóe, bình tĩnh nhìn Tiểu Nguyệt thấp giọng nói: "Ta chờ ngươi trở về"
 Tiểu Nguyệt ý thức được bản thân biểu hiện quá mức rõ ràng, nhưng nàng đối với sự đụng chạm của hắn, có chút mâu thuẫn trong lòng. Nàng đã nguyện phần đời sau này sẽ không liên quan đến hắn nữa, hắn làm Thái tử của hắn, thậm chí là hoàng đế, bản thân mình thì làm một dân chúng nhỏ nhoi. Thế nhưng chân chính đối mặt Tử Xung, nàng lại thấy rõ lòng mình, ở mặt ngoài tuy bảo vân đạm phong khinh, nhưng không oán lại rất khó. Nghĩ đến mình dù sao đã quyết định buông tay, vẫn nên kết thúc trong hòa bình mới đúng, nàng quay đầu đối với Vân Tử Xung cười rực rỡ đáp: " Được! Tạm biệt"
 Kiệu cưới lộc cộc bắt đầu đi thẳng, khoảng cách với Vân Tử Xung càng ngày càng xa, tâm tình Tiểu Nguyệt cũng càng thêm bình tĩnh. Tư Mã Minh Tuệ lặng lẽ đánh giá Tiểu Nguyệt, nói khẽ: "Cảm giác ngươi hôm nay rất khác"
 Tiểu Nguyệt chìa tay nâng nâng mũ miện trên đầu nàng, cố ý nói tránh: "Nặng như thế này thật khó chịu, chốc nữa đi xa, ta cùng Hồng Cừ liền tháo xuống cho ngươi "
 Tư Mã Minh Tuệ nhăn nhíu mi: "Thật sự rất nặng, nhưng tương lai đại hôn của ngươi, chỉ sợ mũ phượng so với ta còn nặng hơn, chúng ta thật sự là tỷ muội, cùng chịu tội như nhau"
 Tiểu Nguyệt nở cười nhạt, không biết vì sao, Tư Mã Minh Tuệ cảm giác được Tiểu Nguyệt tươi cười cực kỳ nhạt, nhạt tựa như đang nói đến chuyện người khác.



 Chương 29: Đi xa
 Qua bảy ngày, rốt cục ngày mùng tám tháng năm cũng đến được Nghiệp thành. Nghiệp thành hiện giờ cực kỳ phồn hoa, nơi nơi giăng đèn kết hoa, tràn ngập hân hoan, trái với không khí vui mừng ấy chỉ có Hổ Tử và Tư Mã Minh Tuệ, cho dù đã nhận mệnh, nhưng tận mắt thấy người mình yêu gả cho kẻ khác, vẫn cần dũng khí rất lớn. Hỉ đường đặt tại bờ sông Tinh Nguyệt, đến giờ lành, Chiêu vương sẽ tự đi thuyền qua sông đón dâu, hành lễ xong sẽ mang theo tân nương trở về, hôn lễ long trọng sẽ chọn ngày tốt rồi cử hành tại Chiêu vương cung, nơi này chỉ là một vài nghi thức đơn giản thôi.
 Lễ cập kê của Tư Mã Minh Tuệ hết sức long trọng, sau lễ cập kê liền xuất giá, mà gả còn không phải người trong lòng mình, trong lòng Tư Mã Minh Tuệ có thể nói là vô cùng phức tạp. Sau lễ cập kê và trước xuất giá Tiểu Nguyệt khó có được một đêm, để lại Tư Mã Minh Tuệ một mình, chính nàng dường như cũng nên đi rồi. Đến phòng mình, thay nam trang đã sớm chuẩn bị tốt, mang theo gói đồ nhỏ, theo cửa sau ra khỏi phủ, quần áo đơn giản nhẹ nhàng hết sức thoải mái.
 Vừa qua khỏi bữa tối, sắc trời không tính đã khuya, cho dù người đến người đi cũng không ai chú ý đến nàng, Tiểu Nguyệt đã mướn thuyền nhỏ chờ sẵn, người chèo thuyền hơn năm mươi tuổi họ Đỗ, kiếm sống bằng nghề này. Tiểu Nguyệt đưa cho lão một hai bạc, bảo lão chở mình xuôi theo sông, đến nơi sẽ nói cho lão. Lão Đỗ vô cùng vui sướng, một hai bạc bấy giờ sợ có thể mua được một chiến thuyền con mới, nên đáp ứng một cách nhanh chóng, còn bảo Tiểu Nguyệt, cho dù để lão chở nàng ở trên sông mấy tháng cũng không thành vấn đề.
 Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, bờ kia phương Bắc cũng đèn đuốc sáng rực, cho dù ngăn cách bởi sông Tinh Nguyệt rộng lớn, cũng có thể nhìn ra Chiêu vương đối với cuộc hôn nhân này vô cùng để ý. Có lẽ không chỉ là vấn đề chính trị, dù sao Minh Tuệ cũng có chỗ đáng yêu, có lẽ Chiêu vương thích Minh Tuệ cũng không chừng, cho dù y không thích, đoán chừng cũng sẽ tôn trọng Minh Tuệ, mà người khổ sở có lẽ chỉ có Hổ Tử, lấy tính cách bướng bỉnh của hắn, chỉ sợ cả đời này sẽ không thích ai khác .
 Trên sông cũng không có con thuyền nào khác, chỉ có chiếc thuyền mà Tiểu Nguyệt đã mướn kia, ở trong nước dập dờn theo sóng gió. Trên đỉnh thuyền đốt hai ngọn đèn, tuy không tính sáng ngời, nhưng cũng có thể nhìn rõ ràng chung quanh, Tiểu Nguyệt gật gật đầu với lão Đỗ, cẩn thận lên thuyền, cúi thấp thân thể chui vào khoang thuyền, không khỏi sửng sốt. Trong khoang thuyền nho nhỏ thế mà có một người đang ngồi, ánh trăng trên sông chiếu vào cẩm bào tuyết trắng trên người y, phát ra vầng sáng nhàn nhạt, mông lung mà ôn nhuận, ung dung ngồi ở phía kia, tựa như y đã khiến đây không còn là con thuyền nhỏ bé giản dị nữa, mà là chiếc thuyền hoa xa hoa tao nhã. Mặt mày tuấn tú, nhã nhặn lại xuất sắc, cười như không cười nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt nói: "Thấy ta thì kinh ngạc lắm ư"
 Thanh âm ấm áp ôn hòa, loại bỏ kinh ngạc lúc đầu, Tiểu Nguyệt không nhịn được cười một tiếng hỏi lại: "Sao ngươi lại ở đây?"
 Hách Liên Chi mỉm cười đáp: "Ngươi có thể ở đây, ta ở đây có gì kỳ quái"
 Tiểu Nguyệt ngồi xuống nói: "Ta ở trong này không nói, nhưng một quan to của triều đình như ngươi ở trong này chỉ sợ không ổn"
 Hách Liên Chi cúi người cười khẽ rồi lớn tiếng gọi: "Lão bá lái thuyền nào"
 Đầu thuyền lão Đỗ đáp lại một tiếng, thuyền nhỏ chậm rãi xuôi theo dòng, chiếc thuyền này Tiểu Nguyệt vốn không mong đợi nhiều, dù sao tạm thời không có mục đích gì, đi tới đâu thì là đấy. Trong khoang thuyền tuy đơn sơ, nhưng cũng xem như khá đủ, bàn trà bằng trúc đầy đủ mọi thứ, trên bàn thấp có một bình trà thô, hai cái bát, Tiểu Nguyệt nhấc bình rót ra hai ly trà, đem một chén đưa cho Hách Liên chi nói: " Không tinh xảo như ở phủ ngươi,thế nhưng lại có thể giải khát"
 Hách Liên Chi mỉm cười, bưng lên uống vài ngụm, đáp: "Cũng không tệ lắm, có mùi cỏ cây thơm ngát"
 Tiểu Nguyệt không khỏi nở nụ cười, hơn nửa ngày, Tiểu Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn hỏii: "Sao ngươi biết ta ở đây?"
 "Từ khi tin tức Thái tử lập phi được chứng thực, ta lập tức đoán được ngươi nhất định sẽ đi "
 Tiểu Nguyệt cúi đầu, trong mắt hiện lên tia ảm đạm: "Xem ra ngươi còn hiểu ta hơn hắn”
 Hách Liên Chi nói: "Bởi vì ta là người ngoài cuộc, thế nên nhìn rõ thôi, như thế nào, muốn đi chu du thiên hạ, ta là người dẫn đường kiêm bạn đồng hành không tồi đâu"
 Tiểu Nguyệt nở nụ cười đáp: "Không thể tưởng được ngươi vẫn nhớ lời ta và ngươi vô tình nói qua. Đúng vậy a, hỗn loạn cùng ta không quan hệ, đi thực hiện mộng tưởng của ta mới đúng là việc hiện tại ta muốn làm". Tiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái lại tiếp: "Không phải ngươi có ý với ta đấy chứ, ân cần như vậy không thể không khiến người hoài nghi a"
 Ánh mắt Hách Liên Chi chớp lóe nói: "Đúng vậy! Không có việc gì mà ân cần không phải kẻ gian cũng là tên trộm, nhưng ta không tin với biểu hiện của ta mấy năm nay ngươi lại không biết gì, ta chẳng qua chỉ muốn đòi một cơ hội thôi. Yên tâm, cho dù tương lai không kết quả, ta cũng có thể cam tâm làm huynh trưởng của ngươi"
 Thẳng thắng thừa nhận khiến Tiểu Nguyệt không khỏi có chút bội phục, nàng xưa nay biết Hách Liên Chi luôn là một bác học đa tài, kiến thức rất rộng, có y làm bạn du lịch thì rất tốt. Không thể tưởng được ở nơi đây, mình còn có thể gặp được một người cùng chung chí hướng, có y làm bạn, có lẽ hành trình du lịch của mình không quá mức cô đơn. Nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt cười đáp: "Được chúng ta cùng chu du thiên hạ, nói thật trừ bỏ Nguyệt Thành, thế giới bên ngoài ta thật sự không biết gì cả"
 Con ngươi Hách Liên Chi sáng lên, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thế cứ đi theo ta, ta dẫn đường cho ngươi , chúng ta cùng đi khắp Nghiêu Quốc"
 Ánh trăng đã lên cao, chiếu rọi trên mặt sông một mảnh sáng bừng, giống như con đường trắng sáng trên dãy Ngân hà, trên con đường ấy có một chiếc thuyền nhỏ đung đưa theo nước sông mà chậm rãi phiêu du, phút chốc liền không còn tung tích.
 Kinh thành phủ Thế tử, hơn hai ngày nữa là đại hôn của Thế tử, phủ Thế tử nơi Chu Nhược ở để chuẩn bị gả nên được bố trí cực kỳ xa hoa, chung quanh giăng đèn kết hoa. Đèn cung đình đỏ thẫm cùng banh vải nhiều màu cơ hồ treo đầy tất cả góc hành lang và mái hiên, trừ bỏ Cúc Nguyệt các cùng Lâm Phong uyển. Giữa mảnh đỏ rực náo nhiệt hân hoan, Cúc Nguyệt các không được điểm trang gì lại có vẻ độc lập mà cô đơn.
 Vân Tử Xung theo cửa hông đi vào phủ Thế tử, phân phó gã sai vặt tùy thân không được kinh động người ngoài, mọi phòng trong phủ Thế tử cơ hồ đều để đèn đuốc sáng trưng, đây là phong tục của Nghiêu Quốc. Đường tới Cúc Nguyệt các cũng không thể ngoại lệ, chỉ treo một chiếc đèn cung đình, so với những nơi khác, nở đây vẫn có vẻ trong veo mà lạnh lùng, có lẽ là lâu rồi không có người ở.
 Vân Tử Xung ra lệnh cho gã sai vặt chờ ở ngoài viện, mình tiện tay đẩy ra cửa viện đi ra ngoài, đầu tháng năm đúng là vụ mùa nên hoa cỏ sum xuê , cho dù hoa hạnh trên tường đã tàn, những hoa khác lại đua tranh nở rộ. Hắn chậm rãi lên lầu, xông vào mặt đích thị là một mùi thuốc quen thuộc, đây là hương vị của Tiểu Nguyệt, nàng thường xuyên chăm sóc những dược thảo này, trên người luôn sẽ vương chút hương thuốc như có như không, hồi lâu, Vân Tử Xung cũng bắt đầu thích hương vị này, cảm giác hương vị như vậy rất ấm áp lại trong lành, thấm đậm lòng người.
 Cơ hồ phàm là nơi Tiểu Nguyệt nán lại, luôn luôn để lại vài tia hương vị như vậy, mà nơi này Tiểu Nguyệt đã lâu không ở, mùi thuốc nhàn nhạt này chỉ có thể chứng minh, nàng cũng giống như mình đã từng tới nơi này. Khóe miệng Vân Tử Xung nhếch lên, lộ ra ý cười nhạt, xem ra mình và nha đầu kia tâm ý tương thông. Trên án là đàn tranh của Vân Tử Xung, bên cạnh án thư có giấy và bút mực của hai người, xuyên thấu qua ngọn đèn ấm áp, trên án thư giống như có vật gì đặt ở trên đó.
 Vân Tử Xung vừa đi qua trông thấy, sắc mặt tức khắc biến thành trắng bệch, không phải vật gì khác, là cây tram gỗ chính mình tự tay làm cho Tiểu Nguyệt, phía dưới còn đặt một phong thư, trên phong thư là nét chữ xinh đẹp của Tiểu Nguyệt, Thân gửi Tử Xung. Tay Vân Tử Xung cơ hồ có chút run rẩy rút thư ra, dưới ngọn đèn rất nhanh đọc hết, sau khi đọc xong, tay trái vỗ “bốp” vào án, làm bút mực trên bàn văng lên, mang theo thư hai bước ra khỏi Cúc Nguyệt các nói: "Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi Nghiệp thành"
 Gã sai vặt kinh hãi vội vàng nói: "Điện hạ, ngày mai là đại hôn, người không thể đi"
 Vân Tử Xung bước lên trước bắt lấy áo của gã rống to: "Đại hôn! Đại hôn gì chứ! Không có nàng đại hôn còn ý nghĩa gì!"
 Giọng điệu hoảng loạn mà gấp gáp, còn mang theo cảm giác trống rỗng như sắp mất đi tất cả. Gã sai vặt biết chuyện này không phải là việc đùa, mơ hồ đoán được có liên quan đến chuyện của Kỷ Tiểu Nguyệt, nhưng hiện giờ đại hôn lại liên quan đến thế cục nam bắc, chuyện như vậy, nếu chính mình để Thái tử đi, đoán chừng cổ mình cũng nên chuyển chỗ rồi. Gã đáp ứng một tiếng, vội vàng đi phủ Thái phó, bẩm báo Tư Mã Chu.
 Hách Liên Du lúc này đang ở quý phủ của Tư Mã Chu lải nhải chuyện Hách Liên Chi: "Ngươi nói tiểu tử này cuối cùng nghĩ cái gì chứ, vậy mà chỉ chừa lại một phong thư bảo muốn từ quan về quê, để lão phu đây thay nó đi tấu lại với hoàng thượng, đây không phải chuyện cười sao". Nói xong lại nâng tay vuốt râu rồi tiếp tục: "Tuổi ta đã cao thế này, còn chưa có lí do thoái quan về quê, ngươi nói xem một người mới hai mươi phong nhã hào hoa tài tuấn như nó, cũng muốn về quê là thế nào"
 Tư Mã Chu hé miệng nhấp trà Trúc Diệp đáp: "Chẳng phải hiền chất Hách Liên Chi chí vốn không ở đây sao, nhớ rõ vài năm trước nó cũng muốn ra ngoài chu du rồi, nếu không phải ngươi tận lực ngăn cản, sao có thể lưu lại hắn. Theo ta thấy, nó muốn đi không phải mới ngày một ngày hai, hiện giờ như vậy, đoán chừng sợ ngươi không cho nó đi. . . . . ."
 Đang nói, gã sai vặt của Vân Tử Xung vội vàng chạy tiến vào, thở hổn hển nói: "Thái Phó người nhanh đi ngăn cản Thái tử, Thái tử muốn đi Nghiệp thành suốt đêm a"
 Tư Mã Chu cùng Hách Liên Du đồng thời cả kinh, nhìn thoáng qua, vội vàng bước nhanh ra ngoài, chạy đến cửa phủ, chính là đang thấy Vân Tử Xung xoay mình lên ngựa, Tư Mã Chu hét lớn một tiếng, vài bước tiến lên túm chặt dây cương nói: "Xung nhi, con định đi đâu ?"
 Tâm thần Vân Tử Xung đã rối bời, thì thào nói: "Con muốn đi tìm Tiểu Nguyệt. Nàng đi rồi, nàng bỏ con đi rồi, nàng không cần gì cả, Thái Tử Phi gì chứ, nàng vốn chẳng thèm ngó tới. . . . . ."
 Nói năng lung tung, trong giọng nói đầy rối ren, kinh sợ cùng đau đớn rõ rệt như vậy, Tư Mã Chu lệnh mấy thị vệ tiến lên đem hắn lôi xuống ngựa nói: "Con đừng hoảng, Tiểu Nguyệt chỉ đi Nghiệp thành đưa dâu rất nhanh sẽ trở lại"
 Vân Tử Xung bình tĩnh một chút, đau thương đáp: "Nàng bảo đi đưa dâu, con đã nói nàng không giống bình thường. Nàng đây là mượn cơ hội bỏ đi, con biết nàng luôn cầm được thì buông xuống được, sao nàng không thể giáp mặt nói cho con hiệu, lại phải làm như vậy"
 Tư Mã Chu nhìn vào phủ Thế tử, thầm nghĩ kinh động đến con gái Chu Tấn cũng không tốt, lại đưa Vân Tử Xung vào phủ mình, nhìn bức thư Tiểu Nguyệt để trên án, Tư Mã Chu cùng Hách Liên Du không khỏi đồng thời nhíu mày. Biết nha đầu kia kiêu ngạo, lại không hề nghĩ tới nàng kiêu ngạo đến vậy, dù làm chánh phi của Thái tử cũng không ngoảnh lại nhìn, một người trầm ổn như Tiểu Nguyệt hoá ra cũng có thể kịch liệt như vậy. Người ta nói cực kỳ rõ ràng, không oán không trách không dây dưa không nặng tình nữa, bình tĩnh thong dong như vậy, bảo sao nam nhân có thể buông.
 Cho dù Tư Mã Chu làm mọi cách ngăn trở, Vân Tử Xung vẫn đi suốt đêm, lúc này Tư Mã Chu đột nhiên hiểu rõ, trong lòng Vân Tử Xung, chỉ sợ tình cảm với Tiểu Nguyệt còn nặng hơn cả giang sơn. Hách Liên Du cúi đầu âm thầm suy nghĩ, chuyện này cũng không khỏi quá khéo, Hách Liên Chi lúc này cũng đi, chẳng lẽ đuổi theo nha đầu kia, tâm tư Hách Liên Chi, Hách Liên Du biết rõ, nhưng duyên phận khơng cho phép, dù sao con mình cũng chậm một bước, nhưng hiện giờ xem ra, chính mình đã xem nhẹ cố chấp của nó.
 Tư Mã Chu nhìn Hách Liên Du liếc mắt một cái, thở dài nói: "Bây giờ chỉ còn cách, chúng ta tận lực đem đại hôn trì hoãn, hiện tại ta chỉ hi vọng Tử Xung có thể tìm thấy Tiểu Nguyệt, chẳng thế thì lão phu chỉ sợ nó sẽ mất hết hy vọng"
 Hách Liên Du liếc mắt nhìn sang nói: "Ta xem bộ dáng của nó vừa rồi, chỉ có thể dùng cách này"
 Tư Mã Chu vuốt râu nhiều lần nói: "Chẳng thế thì, nó vừa rồi tuy rối ren, trong mắt vẫn có tia hi vọng , hiện giờ xem ra, bảy năm trước ta cố ý thu nha đầu kia làm đệ tử, khó mà nói là may mắn hay là bất hạnh"
 Đều nói ngày tháng tư là thiên đường nhân gian, kỳ thật tháng năm mới là mùa đẹp nhất. Tháng năm phong tình nhàn nhạt điềm tĩnh, tháng năm mưa tuỳ ý rơi lại tuỳ ý ngừng. Đêm tháng năm, lờ mơ như có một lớp màn tĩnh lặng ngăn cách, sáng tháng năm, vạn trượng ánh sáng lại như phá mây mà ra, sặc sỡ loá mắt sáng lạn đầy phong phú. Tháng năm bên bờ sông Tinh Nguyệt, trừ bỏ những thứ này, còn có sự yên lặng ngân nga mỹ lệ. Sáng sớm ngày mùng chín tháng năm, hai bên bờ sông Tinh Nguyệt đầy kín người, không khí vui mừng cơ hồ tràn ngập cả con sông, hai bờ sông đều có thể thấy được dân chúng chen chúc nhau, ai nấy đều vui cười, có thể thấy được chiến tranh là mâu thuẫn chung của họ, hòa bình mới chính là nguyện vọng của họ.
 Giờ lành sắp đến, nước sông vốn chảy xiết hôm nay lại đặc biệt yên ả, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu rọi trên mặt sông, nổi lên sóng nước trong veo, cực kỳ xinh đẹp. Nhìn ra xa, có thể thấy một con thuyền rồng xa hoa tinh xảo, cho dù cách khá xa, cũng có thể nhìn thấy màn trướng đỏ thẫm tràn đầy vui sướng, thuận gió theo sóng chậm rãi mà đến, dần dần tiếp cận bờ nam.
 Hổ Tử cùng Tư Mã Tuấn đứng ở bờ sông chờ đón, cho dù thấy không rõ bóng người đứng ở đầu thuyền, nhưng cỗ khí thế khinh người kia, khiến dân chúng bờ nam phải thầm thì nhỏ giọng. Con ngươi Hổ Tử tối sầm lại, nam tử kia đến đón Minh Tuệ. Khoảng cách ngày càng gần, mọi người rốt cục thấy rõ một nam tử đang đứng thẳng đầy ngạo nghễ ở đầu thuyện, vô tình mà âm thầm hít vào. Chiêu vương Vân Tử Liệt, cả người mang một sự mâu thuẫn kiêu ngạo lại xinh đẹp.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37 end
Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .